Lucas và Catherine yêu nhau đã lâu. Tính tình Lucas hiền lành, ít nói nhưng rất sâu sắc và tình cảm. Ngược lại, Catherine là mẫu người thông minh, hoạt bát và phóng khoáng. Cô luôn muốn hành động trước một cách mạnh mẽ và quyết đoán. Mỗi lần như thế, Lucas chỉ mỉm cười nhường bạn gái.
Sự hiền lành, nhu nhược của Lucas nhiều lúc khiến Catherine khó chịu. Cô đã từng nghĩ tới việc chia tay với anh, nhưng không làm được.
Có một lần, hai người chèo thuyền ra biển chơi. Trên đường về, cặp đôi không may gặp phải một trận lốc xoáy. Chiếc thuyền vì quá nhỏ nên bị gió quật vỡ. Lúc ấy, Catherine nhanh trí ôm chặt tấm gỗ lớn vừa văng ra để làm thân thuyền, vì thế hai người đã may mắn thoát chết.
“Anh sợ không?” – Catherine hỏi bạn trai.
Lucas rút một con dao gọt hoa quả từ trong người ra cười nói với Catherine: “Sợ chứ. Nhưng nếu có cá mập, anh sẽ dùng thứ này để đấu với nó”.
Nghe thấy vậy, cô bạn gái lắc đầu, cười đau khổ. Cô nghĩ bạn trai mình thật chẳng thông minh chút nào.
Không lâu sau đó, một chiếc tàu chở hàng đi ngang qua. Phát hiện thấy đôi nam nữ đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, con tàu liền đổi hướng, tiền về phía cặp đôi.
Lucas và Catherine thấy vậy trong lòng vui mừng khôn xiết. Đúng lúc chiếc thuyền sắp lại gần thì một đàn cá mập bất ngờ xuất hiện ở vị trí rất gần.
Catherine hét lên: “Chúng ta phải dùng hết sức để bơi thật nhanh, sẽ không sao đâu!”
Đột nhiên, Lucas lấy hết sức bình sinh đẩy bạn gái xuống nước và nói: “Lần này anh sẽ thử trước!” rồi ôm lấy tấm gỗ, ra sức bơi về phía tàu chở hàng.
Catherine kinh ngạc, nhìn theo lưng bạn trai, vừa cảm thấy đau lòng, vừa cảm thấy tuyệt vọng. Cô không ngờ người yêu mình lại hèn nhát đến vậy, chạy thoát thân và bỏ mặc cô một mình. Cô sợ hãi nhìn đàn cá mập hung hăng tiến đến mà nước mắt lã chã rơi. Đúng lúc cô cảm tưởng cuộc đời sắp chấm dứt thì một sự việc lạ lùng xảy ra: Dù Catherine ở gần lũ cá mập hơn nhưng chúng không hứng thú mà lao về phía Lucas.
Rất nhanh sau đó, chàng trai bị lũ cá mập tấn công. Vừa đấu tranh với lũ cá dữ, Lucas vừa hướng về phía bạn gái hét lên: “Anh yêu em!
(Ảnh minh hoạ)
Chàng trai hét lên lần cuối: ‘Anh yêu em’.
Khi Catherine đã yên ổn trên tàu, thuyền trưởng tiến đến cạnh cô rồi bảo: “Cô gái, cậu ấy là người dũng cảm nhất mà tôi từng biết. Chúng tôi sẽ cầu nguyện cho cậu ấy!”
“Không, anh ta là một kẻ hèn nhát.” – Catherine tuyệt vọng đáp lại.
“Tại sao cô lại nói như thế? Khi nãy tôi đã dùng kính viễn vọng quan sát hai người, chúng tôi nhìn thấy rất rõ cậu ấy đã dùng dao cắt tay mình. Cá mập rất mẫn cảm với mùi máu, nên chúng mới quay lại tấn công cậu ấy. Nếu cậu ấy không làm vậy để kéo dài thời gian, có lẽ cô cũng không có cơ hội lên tàu rồi…”
Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Catherine từ khi nào, cô khóc không thành tiếng… Người yêu cô thông minh và tinh tế hơn vẻ ngoài cô vẫn thấy…
Suy ngẫm:
Những gì chúng ta tận mắt nhìn thấy, chưa chắc đã là chân tướng sự việc. Trong cuộc sống này, có những điều chúng ta chứng kiến và cho rằng đó là tốt nhưng trên thực tế, nó chưa hẳn đã tốt. Và ngược lại, có những điều chúng ta cho là xấu nhưng lại chưa hẳn đã xấu.
Nguyên nhân là bởi vì khi não của chúng ta xử lý thông tin, nó vẫn phạm phải sai lầm. Nó dựa vào con mắt nhìn, và những kinh nghiệm tích lũy trong quá khứ để đưa ra phán đoán, nhưng có những vấn đề mà bản chất không nằm ở những điều bề mặt dễ thấy.
Vậy làm thế nào để tránh bị sai? Câu trả lời là: Hãy dùng con tim!
Khi bạn nhắm mắt lại, trong tĩnh lặng, không quan niệm, không kinh nghiệm, không phán xét, thanh tỉnh giống như các bậc thiền sư, bạn sẽ “nhìn thấy tất cả”. Còn khi bạn mở mắt, những gì bạn thấy đều thông qua 5 giác quan vật chất này. Chỉ khi nội tâm tĩnh lặng và dùng trái tim để cảm nhận, thấu hiểu bạn mới nhận ra đâu là sự thật. Đó cũng chính là khi “con mắt thứ 3”, “giác quan thứ 6”, “trực giác” hay “linh cảm” phát huy tác dụng. Phải có sự kết nối chân thành với trái tim, từ trong tâm khảm bạn mới nhìn ra những điều sâu sắc và chân thực. Vậy nên, hãy dùng trái tim thay vì dùng não bộ để nhìn nhận vấn đề. Não bộ chỉ biết được phần bề mặt của vấn đề, còn trái tim nếu sâu rộng có thể biết được bức tranh toàn cảnh.
Dùng trái tim để suy nghĩ khác với để tình cảm dẫn lối. Tình cảm là một thứ ràng buộc, dễ khiến con tim bạn “thu bé” lại. Còn trái tim, cái tâm kia là một điều rộng lớn, bao la, là một thứ hiền hoà, thân thiện và là một trạng thái “từ bi” như nhà Phật. Vì vậy, những người có trái tim biết đồng cảm với muôn loài, biết tu sửa tâm tính, giữ gìn đạo đức và lối sống cao thượng, mới thực sự là những người thông minh nhìn ra được bản chất của sự vật.
Chân Phong – Thiện Phong
ST.
Đồng suy nghĩ cùng LH nhé"Những gì chúng ta tận mắt nhìn thấy, chưa chắc đã là chân tướng sự việc. Trong cuộc sống này, có những điều chúng ta chứng kiến và cho rằng đó là tốt nhưng trên thực tế, nó chưa hẳn đã tốt. Và ngược lại, có những điều chúng ta cho là xấu nhưng lại chưa hẳn đã xấu."...
Trả lờiXóaChúc an vui Mến
Đúng là THẤY VẬY MÀ KHÔNG PHẢI VẬY ! :)
XóaChúc bạn luôn vui,khoẻ.
https://3.bp.blogspot.com/-Lo3msTvbv_U/V_5cbu8vftI/AAAAAAAAJHw/jktjI_HVuL0E85pR-DLGSUAcu0zuk0CsACEw/s400/h.gif
Khi trong tâm đã sẵn có định kiến,nó là chướng ngại ngăn che khi tiếp xúc với thực tại.Khi và chỉ khi trong tâm rỗng lặng,định tĩnh,trong sáng mọi cái nhìn mới thấu tỏ.Sự chấp trước của cô Catherine từ những tích lũy theo thời gian tạo nên nội kết,chính nội kết này đã chi phối nhận thức,suy nghĩ để tạo nên cái nhìn hẹp hòi,lệch lạc....
Trả lờiXóaCảm ơn chị đã chia sẻ.Chúc chị an vui !
Cám ơn em.Chúc em luôn vui,khoẻ.
Xóahttps://3.bp.blogspot.com/-ptk-INIMAeM/V--2FtOsOHI/AAAAAAAAJDQ/jJ3a4EhH-PIwze-8KRUBTpaEbPXpCKU4ACLcB/s400/2.gif
Luôn có nhưng nét khuất mà ta không nhìn thấy chị nhỉ -phải nhìn mọi sự việc một cách tổng thể
Trả lờiXóaChúc chị ngày mới an lành nhe -
Đúng là "Luôn có nhưng nét khuất mà ta không nhìn thấy" !
XóaCám ơn lời chúc của em.Chúc em luôn vui,khoẻ.
https://2.bp.blogspot.com/-SPLd81mA2pc/V_PA59OYmqI/AAAAAAAAJDw/fx7bWrJkR9MDtr3IhZ-GWEjFhYIJOUOJgCLcB/s640/m1.gif