Cha đã hứa bảo vệ con và trong nỗi đau đớn cùng cực, ông bố đã quyết định làm một việc không tưởng, bao người phải can ngăn. Nhưng ai biết được rằng, báu vật vô giá đang nằm sâu dưới đống đổ nát ấy.
Cách đây chưa lâu, trận động đất mạnh 8,1 độ Richter xảy ra ngoài khơi bờ biển phía nam Mexico đã khiến cho đất nước Nam Mỹ này phải sống trong những tháng ngày u ám. Tổng thống Mexico đã gọi đây là cơn động đất lớn nhất thế kỷ khi đã làm 61 người thiệt mạng cùng rất nhiều ảnh hưởng khác.
Sự việc này khiến cho chúng ta có thể liên kết với câu chuyện diễn ra vào năm 1989. Khi đó, một cơn động đất mạnh 8,2 độ Richter đã làm chao đảo đất nước Armenia và khiến hơn 30.000 người thiệt mạng. Đây đúng là một thảm hoạ quá khủng khiếp.
Nhưng trong thảm hoạ đó, có một câu chuyện được mọi người truyền tai nhau nói về một người cha, về lời hứa của ông và hành động không ai có thể ngờ nổi.
Trong cơn hỗn loạn, có một người đàn ông dặn vợ mình ở nhà cho an toàn, rồi chạy ào đến trường, nơi con trai của ông đang học
Ở đó, ông nhìn thấy một đống đổ nát - ngôi trường đã sập hoàn toàn. Ngay lúc đó, người đàn ông nhớ đến lời hứa ông luôn nói với con mình: "Dù thế nào, bố cũng luôn bảo vệ con!". Và ông bật khóc khi nhìn đống gạch vụn đã từng là trường học.
Rồi ông bắt đầu cố định hướng xem lớp của con mình nằm ở vị trí nào. Góc bên phải phía sau của trường học! Ông lao đến và bắt đầu bới đống gạch đá.
Nhiều vị phụ huynh nhìn thấy người đàn ông làm như vậy, họ vừa khóc vừa kéo ông ra, kêu lên: "Quá muộn rồi!", "Anh không làm được gì đâu!", "Về nhà đi!", hoặc "Chúng ta phải chờ cứu hộ đến thôi!"...
Nhưng để đáp lại những lời đó, người đàn ông chỉ nói đúng một câu: "Giúp tôi một tay!" Và ông vẫn tiếp tục bới đống gạch, cẩn thận quẳng từng viên gạch, từng mảng tường ra ngoài.
Đội cứu hộ đến và họ cũng cố lôi ông ra khỏi đống đổ nát.
- Chúng tôi sẽ lo việc này! Ông về nhà đi!
Nhưng người cha vẫn dọn dẹp từng viên gạch, và chỉ đáp:
- Giúp tôi một tay đi!
Cảnh sát cũng có mặt. Họ cũng khuyên can người đàn ông:
- Anh đang trong trạng thái không ổn định. Anh có thể gây nguy hiểm cho mình và cho người khác, đề nghị anh về nhà!
Nhưng họ cũng chỉ được nghe một câu đáp: - Giúp tôi một tay!
Một người, rồi nhiều người bắt đầu vào "giúp một tay". Họ đào bới đống gạch suốt 8 tiếng... 12 tiếng... 24 tiếng... 36 tiếng... Và đến tiếng thứ 38, khi kéo một tảng bê-tông ra, dường như họ nghe thấy tiếng trẻ con.
- Armand? - Người đàn ông gọi to, giọng nghẹn lại.
Và ông nghe tiếng trả lời:
- Bố phải không? Con ở đây này! Con đang bảo các bạn đừng lo, vì bố sẽ đến cứu con, và cứu cả các bạn nữa! Bố đã hứa bố sẽ luôn bảo vệ con mà...
14 học sinh trong số 33 em ở lớp của Armand được cứu sống hôm đó, vì khi ngôi trường sập xuống, một tảng bê-tông to đã chèn vào tạo thành cái "hang" nhỏ và các em bị kẹt. Armand đã bảo các bạn đừng khóc, bởi vì "bố tớ sẽ đến cứu chúng ta".
Các em nhỏ hoảng sợ, đói và khát, nhưng đã được cứu sống, bởi vì có một người cha đã hứa.
Qua câu chuyện này, chúng ta có thể cảm nhận được là tình phụ tử rất thiêng liêng, bất chấp mọi thứ để hoàn thành lời mình đã hứa và niềm tin luôn còn trong những giây phút tưởng chừng như tuyệt vọng nhất.
Một mẩu chuyện ngắn nhưng cũng đủ cho chúng ta thấy nhiều điều trân quý, trong đống đổ nát hoang tàn ấy, người đàn ông với quyết tâm của mình đã tìm thấy được báu vật. Và tất nhiên, báu vật vô giá ấy đâu chỉ cho riêng mình ông đó còn là niềm vui, hạnh phúc của biết bao con người khác.
Hãy luôn giữ cho mình niềm tin, sống và có trách nhiệm với lời nói, sau cùng nhưng cũng là lớn lao nhất đó chính là tình phụ tử.
http://soha.vn/loi-hua-cua-cha-va-bau-vat-vo-gia-duoc-tim-thay-trong-dong-do-nat-20170917094114996.htm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể copy link hình (link trực tiếp) và dán trực
tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ *