Tranh minh họa
Rắn giúp người, rắn giết người
"Lòng người vô đáy rắn nuốt tướng (người)", đây là câu nói của người Trung Quốc được truyền lại từ xa xưa, ví von những người có lòng tham không đáy sẽ bị chính lòng tham ấy làm hại.
Câu nói này vốn bắt nguồn và biến đổi từ điển tích "rắn lớn nuốt voi" trong "Sơn Hải Kinh", nhưng mọi người lại tin nhiều vào câu chuyện truyền miệng này hơn:
Vào thời Tống Nhân Tông, một thôn nọ ở Thâm Trạch có gia đình hai mẹ con, người mẹ tuổi già ốm yếu, người con tên là Vương Vọng, hơn ba mươi tuổi vẫn chưa lấy được vợ, mưu sinh bằng nghề bán củi.
Một ngày nọ, Vương Vọng đến thôn bắc đốn củi, phát hiện trong bụi cỏ có một con rắn đốm dài hơn bảy tấc, cả người đầy vết thương, nằm im bất động.
Vương Vọng sinh lòng thương hại, bèn rửa vết thương rồi bôi thuốc cho nó. Một lúc sau, con rắn tỉnh lại, gật đầu với Vương Vọng để bày tỏ lòng biết ơn. Vậy là Vương Vọng bèn đưa nó về nhà.
Từ đó hai mẹ con chuyên tâm chăm sóc rắn, vết thương của nó dần khỏi, lại thường xuyên như muốn nói chuyện với họ.
Cuộc sống đơn điệu buồn tẻ của hai mẹ con đã có thêm không ít niềm vui.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, Vương Vọng vẫn đi chặt củi, người mẹ vẫn trông nhà, con rắn nhỏ cà ngày ở nhà bầu bạn.
Bỗng có một ngày, rắn nhỏ cảm thấy bí, bò ra sân phơi nắng. Mặt trời vừa chiếu vào nó liền trở nên vừa to vừa dài. Bà mẹ thấy cảnh ngày, sợ hãi kêu lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Tới khi Vương Vọng trở về, rắn đã bò lại vào trong nhà, quay về hình dáng cũ. Nó sốt ruột nói: "Hôm nay tôi mất kiểm soát, đã khiến mẹ sợ ngất xỉu rồi.
Nhưng anh đừng sợ, mau lấy ba miếng da nhỏ trên người tôi rồi kiếm thêm ít cỏ dại, bỏ vào trong nồi nấu thành canh, cho mẹ uống vào là sẽ khỏi."
Vương Vọng nói: "Không được, như vậy thì sẽ làm tổn thương cơ thể của mày. Hay là nghĩ cách khác đi!"
Rắn đốm giục mấy lần, Vương Vọng đành rơi nước mắt làm theo.
Tranh minh họa.
Sau khi người mẹ uống canh, bà nhanh chóng tỉnh lại. Hai mẹ con vừa cảm kích vừa bối rối. Vương Vọng nhớ lại cảnh tối nào sọt rắn cũng toả ra ánh sáng màu vàng, càng cảm thấy con rắn này không tầm thường.
Chuyện kể rằng Tống Nhân Tông cả ngày không lo việc triều chính, cuộc sống trong cung lặp qua lặp lại khiến ông cảm thấy phiền chán.
Ông muốn có một viên dạ minh châu để chơi, bèn dán cáo thị: Ai có thể dâng một viên dạ minh châu sẽ được phong chức quan, được ban thưởng. Việc này được loan truyền tới tai Vương Vọng.
Về nhà, anh ta nói với rắn, rắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Những năm qua anh đối xử với tôi rất tốt, vả lại còn có ơn cứu mạng, dù sao cũng phải báo đáp, nhưng mà mãi chưa có cơ hội. Bây giờ cuối cũng có thể làm chút việc cho anh rồi.
Nói thật với anh, đôi mắt tôi chính là hai viên dạ minh châu, anh móc một con mắt của tôi ra dâng cho hoàng đế, vậy là có thể được thăng quan phát tài, mẹ già cũng có thể an hưởng những năm cuối đời."
Vương Vọng nghe xong vô cùng vui mừng, nhưng dù sao cũng có tình cảm với rắn, không nỡ ra tay.
Rắn lớn nói: "Đừng lo, tôi chịu đựng được."
Vương Vọng moi một con mắt của rắn lớn ra, nó thật sự biến thành viên dạ minh châu hiếm thấy. Vậy là anh ta dâng viên ngọc quý cho hoàng đế.
Quan trên triều chưa từng thấy viên ngọc quý kỳ lạ như thế, bởi vậy đã không ngớt lời khen, hoàng đế cũng vô cùng vui mừng, phong Vương Vọng thành quan lớn, còn thưởng cho anh ra rất nhiều tiền bạc của cải.
Phi tần của hoàng đế thấy vậy, cũng muốn có một viên. Bất đắc dĩ, Tống Nhân Tông lại hạ lệnh tìm ngọc quý thêm lần nữa, đồng thời hứa rằng người thứ hai hiến ngọc có thể là thừa tướng.
Vương Vọng nghĩ, mình lấy nốt con mắt thứ hai của rắn dâng lên, vậy chẳng phải mình sẽ là thừa tướng ư? Vậy là Vương Vọng lại đi tìm rắn lớn thương lượng.
Vì nể mặt, rắn lớn lại biến con mắt còn lại thành ngọc để đưa cho Vương Vọng, vậy là Vương Vọng được thành tể tướng như mong muốn.
Thật trùng hợp, nàng công chúa đang trong độ tuổi xuân thì mắc bệnh lạ, ngự y trong cung cũng không chữa khỏi, nghe nói cần lá gan của mãng xà bốn ngàn năm tuổi mới có thể cứu mạng.
Vì sốt ruột, nhà vua ban chiếu dán khắp cả nước, bố cáo nếu ai có thể làm được việc này để chữa khỏi bệnh cho công chúa thì sẽ được làm phò mã và phong tước Vương.
Lúc này Vương Vọng là thừa tướng đã bị lợi ích làm mờ hai mắt, tìm đến tận nơi của rắn lớn để kể một lượt đầu đuôi câu chuyện và lời cầu xin.
Đôi mắt rắn lớn đã bị mù, nghe xong nghẹn ngào ai oán nói: "Anh có từng nghĩ thử xem, nếu tôi đưa gan của mình cho anh, tôi cũng sẽ mất đi tính mạng không?"
"Nhưng ta từng cứu mạng mày mà," thừa tướng Vương Vọng tiếp tục khẩn khoản van nài: "Đáng lẽ ra mày phải báo đáp ta chứ."
Rắn lớn nghe vậy bèn thở dài: "Thôi được, lát nữa tôi há miệng ra, anh chui từ miệng tôi vào trong bụng tôi mà tự lấy đi!"
Sau khi Vương Vọng cầm theo dao mổ vào trong bụng của rắn lớn, nó lại đột ngột khép miệng lại, còn thừa tướng Vương Vọng chẳng bao giờ ra ngoài được nữa…
Triều đình mất đi thừa tướng, ai nấy cũng đều đi tìm kiếm, nhưng đều không thấy tăm hơi, cuối cùng người thân đoán có thể ông đã bị rắn lớn nuốt mất.
Điển tích "Lòng người vô đáy rắn nuốt người" để khuyên răn người đời đã được lưu truyền từ đó.
Lời bình
Mặc dù đây chỉ là một câu chuyện dân gian truyền miệng song thực sự, thông điệp mà nó truyền đi thật vô cùng sâu sắc và thâm thúy.
Dấn sâu vào lòng tham chẳng khác nào dấn sâu vào mộ phần đang mở sẵn cửa, chỉ đợi để chôn vùi con người vĩnh viễn.
Trên đời này, có lẽ sẽ chẳng có họa nào lớn hơn họa không biết đủ, không biết hài lòng, chẳng có tội nào lớn hơn tội tham lam, buông thả ham muốn và chẳng có sai lầm nào lớn hơn lòng tham không đáy.
Biết tự hài lòng sẽ luôn được đầy đủ, người biết hài lòng sẽ luôn cảm thấy vui vẻ từ trong tâm, cuộc sống thong dong, an yên nhẹ nhõm.
Con người sở dĩ không vui vẻ là bởi họ luôn luôn muốn có được càng nhiều càng nhiều hơn nữa, họ không hài lòng và xem nhẹ những thứ mình đang có.
Khi mặt trời mọc lên, đừng oán thán rằng nắng làm da đen đi; khi mặt trời xuống nói, đừng trách móc rằng không nhìn rõ đường, tham lam vô độ sẽ khiến chúng ta phải trả giá đắt.
Chỉ có tẩy sạch các loại hư vọng trong tâm, buông bỏ lòng tham, trở về bản chất chân thật, con người mới có thể nhìn thấu rằng tất cả vinh hoa phú quý của thế gian giống như mây khói thoảng qua, rốt cuộc đều là sắc tướng vô thường, cuối cùng mới trải nghiệm được niềm vui vô tận của sinh mệnh.
Hãy suy nghĩ tích cực, sống tích cực, mọi thứ sẽ suôn sẻ, trong thâm tâm cũng sẽ luôn bình thản gió yên sóng lặng.
Trên thế gian không có gì là hoàn hảo, khi con người ta nghĩ thoáng, nghĩ thông, biết tự hài lòng và bớt đi đòi hỏi, cuộc sống sẽ trở nên hoàn hảo.
https://soha.vn/cuu-1-con-ran-roi-dem-ve-nha-nuoi-nguoi-dan-ong-khong-ngo-co-ngay-mat-mang-ly-do-that-su-phia-sau-khien-nhieu-nguoi-giat-minh-20200813102530075.htm?fbclid=IwAR0Vk_HzgMcu3MCdePvlIEjAWMoAwG0JdYgXukzhKqgs3I1JTFdxd6dyJEg
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn có thể copy link hình (link trực tiếp) và dán trực
tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ *