Cậu bé với bộ quần áo rách rưới đã đi một quãng đường rất dài chỉ để trả lại chiếc ví cho ông chủ giàu có.
Một lần, nhà từ thiện Kenneth Belling đi ngang qua khu vịnh San Francisco, Hoa Kỳ vào những năm 1990 của thế kỷ 20, đột nhiên ông thấy mình đánh rơi chiếc ví khi nào không hay. Trợ lý của ông đã lo lắng nói: “Có lẽ chiếc ví đã bị rơi khi chúng ta đi bộ qua các khu nhà ổ chuột ở Berkeley vào buổi sáng, giờ chúng ta phải làm gì?” Belling miễn cưỡng nói: “Chỉ có thể chờ người nhặt được ví tiền gọi lại cho chúng ta mà thôi.”
Mấy giờ qua đi, người trợ lý thất vọng nói: “Thôi, chúng ta đừng chờ nữa, đừng hy vọng gì ở những người sống trong khu nhà ổ chuột.” Tuy nhiên, ông Belling lặng lẽ nói: “Không, tôi vẫn muốn chờ đợi xem thế nào.”
Người trợ lý nghe thấy vậy thì rất ngạc nhiên: “Trong ví có danh thiếp của ngài, nếu muốn trả lại thì họ đã gọi rồi, chỉ mất vài phút thôi. Tuy nhiên, chúng ta đã chờ đợi cả một buổi chiều mà vẫn không thấy tin tức gì. Dường như người nhặt được không có ý định trả lại.”
Tuy nhiên, Belling vẫn khăng khăng chờ đợi. Trời bắt đầu tối và điện thoại vang lên. Cuộc điện thoại này là của người nhặt được chiếc ví. Người đó nói là đợi ông trên đường Kata.
Thấy vậy, người trợ lý hét lên: “Hãy cẩn thận! Đây có phải là cái bẫy không? Liệu có phải họ muốn gõ cửa tống tiền?”
Belling vẫn bỏ qua lời cảnh báo và lái xe đi. Ông tới nơi thỏa thuận thì một cậu bé mặc chiếc áo rách, trên tay cậu cầm chiếc ví tiến lại gần. Người trợ lý vội cầm lấy chiếc ví và kiểm tra, anh thấy bên trong vẫn còn nguyên số tiền. Chờ đợi một lát, cậu bé ấp úng nói: “Cháu có một lời cầu xin, các ngài có thể cho cháu một ít tiền không?”
Lúc này, người trợ lý cười lớn: “Biết ngay mà …” Belling vội ngắt lời trợ lý rồi mỉm cười hỏi cậu bé muốn bao nhiêu.
“Chỉ cần cho cháu xin 1 đô la thôi.” Cậu bé ngượng ngùng nói: “Cháu đã tìm kiếm rất lâu để đến được bốt điện thoại công cộng nhưng không có tiền, cháu phải vay 1 đô la để thực hiện cuộc gọi.”
Nhìn vào đôi mắt trong sáng ngây thơ của cậu bé, người trợ lý đã phải cúi đầu vì cảm thấy xấu hổ. Còn Belling đã vội ngồi xuống ôm cậu bé vào lòng.
Hành động này của cậu bé đã khiến Belling thay đổi kế hoạch từ thiện. Ông quyết định xây mấy trường học ở Berkeley để các bé nghèo không có tiền đi học được đến trường.
Trong ngày khai giảng, Belling nói: “Chúng ta không nên tự phán xét về người khác. Chúng ta cần tạo ra không gian và cơ hội để đón tiếp học sinh có tâm hồn thuần khiết và tốt bụng. Điều này rất đáng để chúng ta đầu tư.”
Thật thuần khiết!
Trả lờiXóahttps://vtimes.com.au/up/images/05-19/3254610-du-doan-tu-vi-thu-tu-22-5-3.jpg